Nơi bọn họ dừng xe là một nhà máy, trông đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.
Trần Đại sờ sờ cái đầu trọc của mình, cảm thấy có chút áy náy: "Anh Tranh, tạm thời đang tìm.”
Cậu ta lại nói thêm: "Em đi vào dọn dẹp trước.”
Tần Tranh cau mày, không kiên nhẫn mà mở cửa xe.
Anh dựa vào cửa xe, nhìn thấy cô chủ vẫn còn đang ngẩn người ngồi ở nơi đó, lập tức nhướng mày: “Sao, cần tôi phải mời cô à?”
Cô chủ không nói lời nào đi xuống, bởi vì không để ý đến những viên đá trên mặt đất nên còn loạng choạng một chút.
Tần Tranh hơi đau đầu, anh nói rồi, đang tốt lành bắt cóc phụ nữ làm gì, đúng là không chê phiền.
Không đợi anh nói thì Tang Nhược đã đi về phía trước rồi.
Tần Tranh đóng cửa lại, hai tay đút vào túi quần đi theo cô.
Cho dù Trần Đại đã dọn dẹp một phen, nơi này vẫn đổ nát đến đáng thương, bụi bặm đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Thái dương của Tần Tranh đột nhiên nhảy dựng, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, Trần Đại đã quay người đi nấu cơm rồi.
Cậu ta đã chuẩn bị đầy đủ, nồi hơi cũng được chuyển đến rồi.
Tần Tranh đang ngồi trên thùng sơn bỏ hoang, trên tay cầm chiếc bật lửa đang định hút thuốc thì thấy Tang Nhược vẫn đứng, đôi mắt to đen láy nhìn anh.
Anh có chút bất lực, đành phải thu lại tay hút thuốc, nghĩ rằng cô chủ nhìn trông như vẫn chưa trưởng thành, vẫn là đừng để cô hít phải khói thuốc lá.
Anh lôi một thùng sơn khác tới, thản nhiên nói: "Ngồi đi.”
Cô gái nhỏ rất bướng bỉnh, không chịu ngồi xuống, đã cụp mắt nhìn những phiến đá dưới chân rồi.
Tần Tranh hừ lạnh một tiếng, xem anh là người thiện lành gì chứ, không ngồi thì không ngồi, cũng không phải là anh mệt.
Khi Trần Đại chuẩn bị bữa ăn cho hai người, thấy cô vẫn còn đứng thì có chút kinh ngạc: “Anh Tranh, sao anh không cho người ta ngồi đấy?”
Tần Tranh nghiến răng: "Cô ấy không ngồi thì ông đây cầu xin cô ấy ngồi à?”
Trần Đại nhát gan rụt cổ, đưa bát cơm cho người ta, nhưng lần này lại nhận lấy rồi.
Mười ngón tay của cô giống như hành lá vậy, trắng nõn mềm mại, móng tay có màu hồng nhạt, hiện ra hình bầu dục.
Tay phải cầm lấy đôi đũa, đang rụt rè mà đưa vào miệng, nhưng đáng tiếc, sự ưu nhã này không kéo dài quá ba giây, một miếng cơm nhỏ đã rơi xuống đất.
Trần Đại hơi sững sờ, thấy cô lặp lại động tác kẹp cơm, rồi cơm lại rơi xuống đất, xem đến khi cậu ta cực kì tiếc thức ăn.
Tần Tranh uể oải ngước mắt lên, cho rằng cô đang tìm phiền phức, lạnh lùng nói: “Cố ý?”
Tang Nhược cúi đầu không để ý tới anh, vẫn yếu ớt cầm đũa.
Tính tình của anh trước giờ luôn nóng nảy, vừa định đứng dậy, Trần Đại đã ngăn anh lại: “Anh Tranh, hình như cô ấy không biết dùng.”
Tần Tranh tức giận cười: "Không biết dùng thì không biết gẩy cơm sao?”
Bọn họ đã khổ từ nhỏ, đừng nói đến cơm, cho dù chỉ có một chút gạo trong cháo thậm chí còn ăn một cách thích thú.
Đột nhiên nhìn thấy đại tiểu thư làm rơi cơm, không thấy như đang cho anh một cái tát vào mặt sao? Tần Tranh cầm hộp cơm xốp trong tay cô đặt lên thùng sơn nơi lúc đầu bảo cô ngồi, mặt âm u: "Không ăn thì cứ đói đi.”
Tay của Tang Nhược dừng lại, sau đó buông xuống bên cạnh, quay lưng lại với bọn họ.
Không biết vì sao, Tần Tranh nhìn ra được một tia tủi thân từ bóng lưng của cô.
Anh nâng quai hàm lên, quay đầu nói với Trần Đại: "Cậu đi tìm xem có thìa không.”