Sau khi mua máu đến lần thứ ba, lúc trở về phủ Bắc Đường Du đột ngột ngất đi. Sài Thất buộc những dải dây ngũ sắc cả trong và ngoài phòng ngủ của hắn rồi nấu một chén thuốc trừ tà đút cho hắn uống, cứ mỗi chén lại chảy ra ngoài hơn phân nửa cho nên phải nấu rất nhiều lần. Nửa đêm, Bắc Đường Du tỉnh dậy một chút. Hắn lờ mờ nhìn thấy Phong Chi Danh ở đầu giường nhưng vươn tay ra chụp liền tan biến, chỉ vọng lại giọng nói của y u uẩn lạ thường: "Du nhi, đi cùng ta đi."
Không lâu sau đó, ngay cả mẫu thân hắn và A Cát cũng đến nói cùng một câu y hệt như Phong Chi Danh. Bắc Đường Du đầu óc mù mờ, toàn thân vô lực, cứ như bị ma quỷ dẫn đường cư nhiên đáp lại giữa không trung lạnh ngắt như tờ: "Được, dẫn ta đi cùng mọi người đi."
Linh Tê và Linh Chiếu cuộn tròn dưới chân giường ngóc đầu dậy kêu khè khè mấy tiếng lớn. Sài Thất canh ở bên ngoài hành lang tỉnh giấc, lật đật đá cửa chạy vào bắt quyết niệm chú trừ tà thì những hình ảnh mà Bắc Đường Du nhìn thấy mới tan biến.
"Phu nhân, đó chỉ là ảo giác thôi, người đừng tin vào chúng." Sài Thất hét lớn trấn an Bắc Đường Du.
Bắc Đường Du nhắm chặt mắt lại, không nói nổi nữa mà chìm vào giấc ngủ. Tiếp đó, hắn đã mơ thấy một giấc mơ rất dài giống như giấc mơ cả đời vậy, cho đến khi hắn lại thấy Phong Chi Danh một lần nữa cúi đầu hôn lên má thì mới choàng tỉnh. Tỉnh rồi bản thân từng mơ những gì hắn cũng không nhớ nổi. Chỉ biết câu đầu tiên sau khi mở mắt, hắn đã hỏi Sài Thất đang lo lắng bên cạnh giường: "Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?"
Sài Thất mừng rỡ vì hắn tỉnh lại, nói: "Hết đêm nay chính là đủ một trăm ngày."
Bắc Đường Du gượng dậy: "Ta phải đi đến mật thất."
Sài Thất cố ngăn hắn lại: "Phu nhân còn rất yếu, không thể xuống giường nổi đâu. Lát nữa ta sẽ đi canh chừng thay người."
"Tiểu Thất à, ta nhất định phải đi."
Bắc Đường Du cố gắng bước xuống giường. Sài Thất không khuyên nổi nữa nên chỉ đành đi theo bên cạnh dìu hắn.
Khi bọn họ xuống mật thất, Bắc Đường Du có thể nghe ra âm thanh của chuông gió kêu kịch liệt hơn, kêu đến mức tất cả chúng như sắp không chịu nổi áp lực mà rơi xuống. Hắn không dám tiến vào bên trong, kinh hãi quay sang hỏi Sài Thất: "Có chuyện gì vậy?"
"Phu nhân đừng lo lắng. Còn hai canh giờ nữa mới hết đêm nhưng ta nghĩ quốc sư sẽ tỉnh dậy sớm hơn."
"Thế thì tốt." Bắc Đường Du thều thào không ra hơi, chăm chú nhìn vào chín ngọn đèn trấn quan tìm kiếm sự an ủi. Tuy là Sài Thất nói thế nhưng ngày nào không nhìn thấy Phong Chi Danh tỉnh lại, ngày đó hắn chưa thể nào thở phào nhẹ nhõm được.
Chín ngọn đèn trấn quan bất chợt bùng cháy. Tâm ngọn đèn tỏa ra bốn phương, nối dài với nhau thành một vòng cung màu máu chi chít như mạng nhện. Tiếng chuông gió ngừng lại, quan tài theo đó trồi lên khỏi mặt sàn, hấp thụ những tia máu đỏ rực phá vỡ lớp phong ấn nắp quan kiên cố thành một thứ vô hình như lúc ban đầu đóng quan.
Thật lâu sau, giữa bốn bề không gian thinh lặng phát ra âm thanh rất khẽ của y phục dịch chuyển. Phong Chi Danh mở mắt tỉnh dậy, vịn vào thành quan tài từ từ đứng dậy. Bắc Đường Du muốn chạy đến ôm chầm lấy y ngay tức khắc, nhưng đầu óc choáng váng, không ngờ vào lúc quan trọng nhất thì hắn lại ngã xuống. Khi hai mắt tối sầm lại, hắn mơ hồ cảm nhận được thân ảnh của Phong Chi Danh lao vút như bay đến bên cạnh đỡ lấy mình. Bất quá, hình ảnh này là mơ hay thật hắn không còn đủ lý trí phân biệt nổi nữa.
Phong Chi Danh bế Bắc Đường Du đi nhanh về hướng luyện dược đường, đặt hắn nằm yên ổn xuống nhuyễn tháp và tức tốc bắt mạch. Sài Thất vội vàng nói rõ tình hình: "Phu nhân đêm nào cũng ngủ ở mật thất, ta khuyên mãi cũng không nghe, về lâu về dài hàn khí nhập thể, lệ khí quấn thân, đêm nằm ác mộng. Ta đã buộc dải ngũ sắc khắp phòng giúp phu nhân trấn định tinh thần, còn sắc thêm thuốc trừ tà nhưng phu nhân không khá hơn là mấy. Đều tại ta vô dụng."
"Thuốc tốt cách mấy cũng cần có thời gian tịnh dưỡng. Ngươi đã rất giỏi rồi, nếu không có ngươi tình hình của Du nhi sẽ còn xấu hơn bây giờ nhiều."
"Quốc sư!" Sài Thất rưng rưng hai mắt nhìn Phong Chi Danh, bỗng như trẻ con nhào vào lòng y ôm lấy khóc nức nở: "Ta không giỏi chút nào, ta vẫn còn tệ lắm, cho nên cả ta và phu nhân không có quốc sư là không được. Quốc sư thật xấu xa, người bệnh nặng đến như vậy sao không nói sớm cho ta biết?"
Phong Chi Danh sợ bị mùi nước mắt của Sài Thất bám vào y phục, đẩy Sài Thất ra mắng nhẹ: "Ta còn không trị nổi bệnh của mình. Ngươi biết thì làm được cái gì? Mè nheo cho lắm vào, còn đợi ta lau sạch nước mũi cho ngươi sao? Năm xưa Cận Dung bằng tuổi ngươi đã lấy vợ rồi đó. Ngươi còn bám ta như trẻ lên ba vậy, không thấy mất mặt à?"
Sài Thất vừa quệt nước mắt nước mũi vừa thút thít: "Quốc sư mãi mãi là trưởng bối đức cao vọng trọng trong lòng ta. Ta ở trước mặt người là trẻ lên ba thì có làm sao?"
"Ngươi cư nhiên không sợ ta của bây giờ?"
Sài Thất lắc đầu: "Đừng nói quốc sư là quỷ, cho dù là dạ xoa ba đầu sáu tay vẫn là quốc sư đáng kính của ta. Ta vĩnh viễn không sợ người."
Phong Chi Danh yên lòng nói tiếp: "Đi chuẩn bị nước ấm, khăn mềm và dao mang tới đây cho ta."
Sài Thất ngơ ngác: "Quốc sư định làm gì vậy?"
"Lát nữa ngươi sẽ biết thôi."
Sài Thất lập tức làm theo. Phong Chi Danh tới chỗ các kệ đựng thuốc tìm một loại thích hợp cho Bắc Đường Du uống, sau đó kéo chăn đắp qua người hắn rồi đi đến bàn trống vẽ một đạo bùa. Vẽ xong, Sài Thất cũng vừa vặn mang các thứ y căn dặn đến.
Phong Chi Danh thi pháp đốt đạo bùa bỏ vào nước ấm. Y kéo cao tay áo trái lên, lúc bấy giờ Sài Thất dường như đã hiểu ra gì đó. Từ cổ tay đến tận khuỷu tay y rải rác những cặp mắt oán hận đỏ bằm trợn qua trợn lại. Chúng làm ổ trong da thịt như hình dạng tổ ong, không chỉ xấu xí gớm ghiếc mà còn hung tợn bạo ngược.
Phong Chi Danh cắn vào vải mềm, cầm dao sắc bén tự lóc từng con mắt một ra khỏi ổ da. Mỗi lần lóc xuống một con, tuy rằng không có máu chảy đầm đìa nhưng tê tái tựa như cắt vào cuống tim, khiến cả người y phải run lên bần bật. Sài Thất cũng run rẩy theo một cách vô cớ. Lâu dần, Sài Thất không dám nhìn nữa, quay đầu sang hướng khác dồn nén nước mắt ứ lại dưới vành mắt.
Sau khi lóc xong mười ba cặp mắt, Phong Chi Danh buông dao và vải mềm lã người dựa vào ghế ngồi phía sau, nhất thời chưa thể nói chuyện được. Tầm một nén hương trôi qua, những con mắt trong thau bùa không thể trừng bất cứ ai nữa mà khép chặt lại, thêm một nén hương thì chúng tan chảy vào trong nước mất hẳn dấu vết.
"Mười ba cặp mắt, mười ba mạng người vô tội." Phong Chi Danh nói không đầu không đuôi nhưng Sài Thất lại hiểu, vì hiểu cho nên bỗng hạ gối quỳ xuống dưới chân y.
Phong Chi Danh nhìn sang chỗ Bắc Đường Du đang nằm, thở dài một cái hỏi: "Một mình ngươi chắc chắn không có cái gan này. Vì sao lại không thay ta ngăn cản phu nhân?"
Sài Thất cúi đầu xúc động: "Ta phải ngăn cản sao đây? Chỉ còn vài ngày nữa là quốc sư có thể tỉnh dậy nhưng dù tìm khắp kinh thành cũng không tìm được thi thể nào phù hợp vừa chết đi để lấy máu. Chẳng lẽ vào lúc đó người bảo ta và phu nhân phải dừng lại? Ta và phu nhân đều nghĩ như nhau, chỉ cần quốc sư được sống tiếp thì có trả giá thế nào cũng xứng đáng. Ta không ngờ là bọn họ lại ám trên thân thể của người, thà là ám trên thân thể của ta thì tốt biết mấy."
"Mạng của ta là mạng. Mạng của bọn họ cũng là mạng. Bọn họ chỉ muốn đòi lại công đạo cho bản thân, chẳng hề làm gì sai."
Sài Thất lắc đầu: "Không, tính mạng cũng phân thân sơ. Ta từng hứa với phu nhân có chết cũng không nói ra, nhưng nếu quốc sư đã biết thì ngươi nên hiểu những ngày tháng vừa qua ta và phu nhân phải sống trong địa ngục thế nào khi mất đi người. Quốc sư từng dạy ta mạng sống của ai cũng trân quý cả. Ta không dám quên đi lời người dạy bảo dù chỉ một ngày, tuy nhiên lại không dễ làm như vậy. Lúc không gặp chuyện thì không nói làm gì. Lúc gặp chuyện đứng nhìn người quan trọng nhất với mình biến mất ngay trước mắt, dù phu nhân không làm vậy ta cũng sẽ làm vậy thôi. Ngược lại...ta chỉ nói ngược lại nếu như người chết đi là phu nhân, quốc sư vẫn sẽ kiên định như thế được sao?"
Phong Chi Danh rơi vào trầm mặc, đúng sai trên thế gian y bắt đầu mơ hồ thật rồi. Ngay cả một tiểu tử mới lớn cũng dám chất vấn y về một điều mà y còn chẳng biết nên làm thế nào mới phải? Lý lẽ có hùng hồn cách mấy cũng chịu thua trước hai chữ tình cảm. Con người có tình thì sẽ có lúc phạm phải sai lầm, chấp mê bất ngộ. Dù biết rõ là mê đó, nhưng mấy ai có đủ can đảm xé tan ảo ảnh mà thoát ra? Y nhìn thau bùa một lúc rồi nói: "Đứng dậy đi, không ai bảo ngươi phải quỳ. Đem nó đổ vào thân cây nhỏ, sau đó dùng lửa thiêu đốt cây hủy đi oán niệm. Chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra."
Sài Thất hớn hở đứng dậy ôm thau nói: "Quốc sư chăm sóc cho phu nhân đi. Ta làm ngay đây."
Không lâu sau đó, ngay cả mẫu thân hắn và A Cát cũng đến nói cùng một câu y hệt như Phong Chi Danh. Bắc Đường Du đầu óc mù mờ, toàn thân vô lực, cứ như bị ma quỷ dẫn đường cư nhiên đáp lại giữa không trung lạnh ngắt như tờ: "Được, dẫn ta đi cùng mọi người đi."
Linh Tê và Linh Chiếu cuộn tròn dưới chân giường ngóc đầu dậy kêu khè khè mấy tiếng lớn. Sài Thất canh ở bên ngoài hành lang tỉnh giấc, lật đật đá cửa chạy vào bắt quyết niệm chú trừ tà thì những hình ảnh mà Bắc Đường Du nhìn thấy mới tan biến.
"Phu nhân, đó chỉ là ảo giác thôi, người đừng tin vào chúng." Sài Thất hét lớn trấn an Bắc Đường Du.
Bắc Đường Du nhắm chặt mắt lại, không nói nổi nữa mà chìm vào giấc ngủ. Tiếp đó, hắn đã mơ thấy một giấc mơ rất dài giống như giấc mơ cả đời vậy, cho đến khi hắn lại thấy Phong Chi Danh một lần nữa cúi đầu hôn lên má thì mới choàng tỉnh. Tỉnh rồi bản thân từng mơ những gì hắn cũng không nhớ nổi. Chỉ biết câu đầu tiên sau khi mở mắt, hắn đã hỏi Sài Thất đang lo lắng bên cạnh giường: "Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?"
Sài Thất mừng rỡ vì hắn tỉnh lại, nói: "Hết đêm nay chính là đủ một trăm ngày."
Bắc Đường Du gượng dậy: "Ta phải đi đến mật thất."
Sài Thất cố ngăn hắn lại: "Phu nhân còn rất yếu, không thể xuống giường nổi đâu. Lát nữa ta sẽ đi canh chừng thay người."
"Tiểu Thất à, ta nhất định phải đi."
Bắc Đường Du cố gắng bước xuống giường. Sài Thất không khuyên nổi nữa nên chỉ đành đi theo bên cạnh dìu hắn.
Khi bọn họ xuống mật thất, Bắc Đường Du có thể nghe ra âm thanh của chuông gió kêu kịch liệt hơn, kêu đến mức tất cả chúng như sắp không chịu nổi áp lực mà rơi xuống. Hắn không dám tiến vào bên trong, kinh hãi quay sang hỏi Sài Thất: "Có chuyện gì vậy?"
"Phu nhân đừng lo lắng. Còn hai canh giờ nữa mới hết đêm nhưng ta nghĩ quốc sư sẽ tỉnh dậy sớm hơn."
"Thế thì tốt." Bắc Đường Du thều thào không ra hơi, chăm chú nhìn vào chín ngọn đèn trấn quan tìm kiếm sự an ủi. Tuy là Sài Thất nói thế nhưng ngày nào không nhìn thấy Phong Chi Danh tỉnh lại, ngày đó hắn chưa thể nào thở phào nhẹ nhõm được.
Chín ngọn đèn trấn quan bất chợt bùng cháy. Tâm ngọn đèn tỏa ra bốn phương, nối dài với nhau thành một vòng cung màu máu chi chít như mạng nhện. Tiếng chuông gió ngừng lại, quan tài theo đó trồi lên khỏi mặt sàn, hấp thụ những tia máu đỏ rực phá vỡ lớp phong ấn nắp quan kiên cố thành một thứ vô hình như lúc ban đầu đóng quan.
Thật lâu sau, giữa bốn bề không gian thinh lặng phát ra âm thanh rất khẽ của y phục dịch chuyển. Phong Chi Danh mở mắt tỉnh dậy, vịn vào thành quan tài từ từ đứng dậy. Bắc Đường Du muốn chạy đến ôm chầm lấy y ngay tức khắc, nhưng đầu óc choáng váng, không ngờ vào lúc quan trọng nhất thì hắn lại ngã xuống. Khi hai mắt tối sầm lại, hắn mơ hồ cảm nhận được thân ảnh của Phong Chi Danh lao vút như bay đến bên cạnh đỡ lấy mình. Bất quá, hình ảnh này là mơ hay thật hắn không còn đủ lý trí phân biệt nổi nữa.
Phong Chi Danh bế Bắc Đường Du đi nhanh về hướng luyện dược đường, đặt hắn nằm yên ổn xuống nhuyễn tháp và tức tốc bắt mạch. Sài Thất vội vàng nói rõ tình hình: "Phu nhân đêm nào cũng ngủ ở mật thất, ta khuyên mãi cũng không nghe, về lâu về dài hàn khí nhập thể, lệ khí quấn thân, đêm nằm ác mộng. Ta đã buộc dải ngũ sắc khắp phòng giúp phu nhân trấn định tinh thần, còn sắc thêm thuốc trừ tà nhưng phu nhân không khá hơn là mấy. Đều tại ta vô dụng."
"Thuốc tốt cách mấy cũng cần có thời gian tịnh dưỡng. Ngươi đã rất giỏi rồi, nếu không có ngươi tình hình của Du nhi sẽ còn xấu hơn bây giờ nhiều."
"Quốc sư!" Sài Thất rưng rưng hai mắt nhìn Phong Chi Danh, bỗng như trẻ con nhào vào lòng y ôm lấy khóc nức nở: "Ta không giỏi chút nào, ta vẫn còn tệ lắm, cho nên cả ta và phu nhân không có quốc sư là không được. Quốc sư thật xấu xa, người bệnh nặng đến như vậy sao không nói sớm cho ta biết?"
Phong Chi Danh sợ bị mùi nước mắt của Sài Thất bám vào y phục, đẩy Sài Thất ra mắng nhẹ: "Ta còn không trị nổi bệnh của mình. Ngươi biết thì làm được cái gì? Mè nheo cho lắm vào, còn đợi ta lau sạch nước mũi cho ngươi sao? Năm xưa Cận Dung bằng tuổi ngươi đã lấy vợ rồi đó. Ngươi còn bám ta như trẻ lên ba vậy, không thấy mất mặt à?"
Sài Thất vừa quệt nước mắt nước mũi vừa thút thít: "Quốc sư mãi mãi là trưởng bối đức cao vọng trọng trong lòng ta. Ta ở trước mặt người là trẻ lên ba thì có làm sao?"
"Ngươi cư nhiên không sợ ta của bây giờ?"
Sài Thất lắc đầu: "Đừng nói quốc sư là quỷ, cho dù là dạ xoa ba đầu sáu tay vẫn là quốc sư đáng kính của ta. Ta vĩnh viễn không sợ người."
Phong Chi Danh yên lòng nói tiếp: "Đi chuẩn bị nước ấm, khăn mềm và dao mang tới đây cho ta."
Sài Thất ngơ ngác: "Quốc sư định làm gì vậy?"
"Lát nữa ngươi sẽ biết thôi."
Sài Thất lập tức làm theo. Phong Chi Danh tới chỗ các kệ đựng thuốc tìm một loại thích hợp cho Bắc Đường Du uống, sau đó kéo chăn đắp qua người hắn rồi đi đến bàn trống vẽ một đạo bùa. Vẽ xong, Sài Thất cũng vừa vặn mang các thứ y căn dặn đến.
Phong Chi Danh thi pháp đốt đạo bùa bỏ vào nước ấm. Y kéo cao tay áo trái lên, lúc bấy giờ Sài Thất dường như đã hiểu ra gì đó. Từ cổ tay đến tận khuỷu tay y rải rác những cặp mắt oán hận đỏ bằm trợn qua trợn lại. Chúng làm ổ trong da thịt như hình dạng tổ ong, không chỉ xấu xí gớm ghiếc mà còn hung tợn bạo ngược.
Phong Chi Danh cắn vào vải mềm, cầm dao sắc bén tự lóc từng con mắt một ra khỏi ổ da. Mỗi lần lóc xuống một con, tuy rằng không có máu chảy đầm đìa nhưng tê tái tựa như cắt vào cuống tim, khiến cả người y phải run lên bần bật. Sài Thất cũng run rẩy theo một cách vô cớ. Lâu dần, Sài Thất không dám nhìn nữa, quay đầu sang hướng khác dồn nén nước mắt ứ lại dưới vành mắt.
Sau khi lóc xong mười ba cặp mắt, Phong Chi Danh buông dao và vải mềm lã người dựa vào ghế ngồi phía sau, nhất thời chưa thể nói chuyện được. Tầm một nén hương trôi qua, những con mắt trong thau bùa không thể trừng bất cứ ai nữa mà khép chặt lại, thêm một nén hương thì chúng tan chảy vào trong nước mất hẳn dấu vết.
"Mười ba cặp mắt, mười ba mạng người vô tội." Phong Chi Danh nói không đầu không đuôi nhưng Sài Thất lại hiểu, vì hiểu cho nên bỗng hạ gối quỳ xuống dưới chân y.
Phong Chi Danh nhìn sang chỗ Bắc Đường Du đang nằm, thở dài một cái hỏi: "Một mình ngươi chắc chắn không có cái gan này. Vì sao lại không thay ta ngăn cản phu nhân?"
Sài Thất cúi đầu xúc động: "Ta phải ngăn cản sao đây? Chỉ còn vài ngày nữa là quốc sư có thể tỉnh dậy nhưng dù tìm khắp kinh thành cũng không tìm được thi thể nào phù hợp vừa chết đi để lấy máu. Chẳng lẽ vào lúc đó người bảo ta và phu nhân phải dừng lại? Ta và phu nhân đều nghĩ như nhau, chỉ cần quốc sư được sống tiếp thì có trả giá thế nào cũng xứng đáng. Ta không ngờ là bọn họ lại ám trên thân thể của người, thà là ám trên thân thể của ta thì tốt biết mấy."
"Mạng của ta là mạng. Mạng của bọn họ cũng là mạng. Bọn họ chỉ muốn đòi lại công đạo cho bản thân, chẳng hề làm gì sai."
Sài Thất lắc đầu: "Không, tính mạng cũng phân thân sơ. Ta từng hứa với phu nhân có chết cũng không nói ra, nhưng nếu quốc sư đã biết thì ngươi nên hiểu những ngày tháng vừa qua ta và phu nhân phải sống trong địa ngục thế nào khi mất đi người. Quốc sư từng dạy ta mạng sống của ai cũng trân quý cả. Ta không dám quên đi lời người dạy bảo dù chỉ một ngày, tuy nhiên lại không dễ làm như vậy. Lúc không gặp chuyện thì không nói làm gì. Lúc gặp chuyện đứng nhìn người quan trọng nhất với mình biến mất ngay trước mắt, dù phu nhân không làm vậy ta cũng sẽ làm vậy thôi. Ngược lại...ta chỉ nói ngược lại nếu như người chết đi là phu nhân, quốc sư vẫn sẽ kiên định như thế được sao?"
Phong Chi Danh rơi vào trầm mặc, đúng sai trên thế gian y bắt đầu mơ hồ thật rồi. Ngay cả một tiểu tử mới lớn cũng dám chất vấn y về một điều mà y còn chẳng biết nên làm thế nào mới phải? Lý lẽ có hùng hồn cách mấy cũng chịu thua trước hai chữ tình cảm. Con người có tình thì sẽ có lúc phạm phải sai lầm, chấp mê bất ngộ. Dù biết rõ là mê đó, nhưng mấy ai có đủ can đảm xé tan ảo ảnh mà thoát ra? Y nhìn thau bùa một lúc rồi nói: "Đứng dậy đi, không ai bảo ngươi phải quỳ. Đem nó đổ vào thân cây nhỏ, sau đó dùng lửa thiêu đốt cây hủy đi oán niệm. Chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra."
Sài Thất hớn hở đứng dậy ôm thau nói: "Quốc sư chăm sóc cho phu nhân đi. Ta làm ngay đây."
Danh sách chương